- Chu Công Thành, anh điên rồi sao? Đó là Hạ tiên sinh.
Phương Minh Khôn quát lên:
- Mau buông súng.
- Hắn là Hạ Thiên mà các người bảo vệ sao?
Chu Công Thành nghiến răng nghiến lợi nói nhưng lại không buông súng, từ khi làm cảnh sát đến bây giờ hắn chưa từng chịu thiệt như hôm nay.
- Không sai, anh là Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Hình như đã lâu rồi anh chưa bị ai chĩa súng vào người, đúng là có chút hoài niệm cảm giác này, này, thằng ngu, nổ súng đi, anh đang chờ đây.
- Hạ tiên sinh...
Phương Minh Khôn muốn nói gì đó.
- Này, anh đang nhàm chán, ông đừng làm xấu chuyện.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Phương Minh Khôn.
Phương Minh Khôn phải im lặng không nói gì nữa, trước đó có quần chúng vây quanh xem kịch hay, bây giờ thấy Chu Công Thành rút súng thì chạy sạch, vì không ai muốn tên bay đạn lạc.
Vẻ mặt Chu Công Thành chợt biến đổi, rõ ràng đang vùng vẫy, hắn biết không nhiều về Hạ Thiên nhưng nghe nói khó thể động vào, nhưng nếu hắn buông súng thì cực kỳ khó chịu.
- Này, thằng ngu, có nổ súng không?
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Anh rất bận, không rảnh cùng chơi với chú.
Hạ Thiên không hề quan tâm làm cho Chu Công Thành có chút sợ hãi, hắn do dự một lúc, cuối cùng cũng phải hạ súng xuống.
- Lãng phí thời gian của anh.
Hạ Thiên càng mất hứng:
- Nếu chú không bắn thì để anh bắn.
Hạ Thiên biến mất ngay tại chỗ, hắn dùng tốc độ cực nhanh để chụp lấy khẩu súng trong tay của Chu Công Thành, sau đó bóp cò.
- Đùng đùng đùng đùng...
- Á!
Tiếng súng van lên kèm theo tiếng kêu thảm thiết làm cho vô số kẻ sợ ngây người.
Hạ Thiên bắn xong thì đặt súng vào lại trong tay Chu Công Thành, động tác của hắn là quá nhanh, căn bản không ai nhìn rõ. Đợi đến khi mọi người kịp phản ứng thì chỉ thấy Chu Công Thành nằm trong vũng máu, hai tay hai chân đều túa máu tươi, rõ ràng đã bị trúng đạn. Còn Hạ Thiên, hắn vẫn điềm nhiên như không, vẫn đi về phía đường đối diện.
- Chú Khôn, chuyện lớn xảy ra rồi, là ai làm vậy?
Cao Dũng cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng.
- Tôi nào có biết?
Phương Minh Khôn thật sự không biết, tuy hắn có thể đoán là do Hạ Thiên làm nhưng không thấy rõ ràng.
- Chú Khôn, làm sao bây giờ?
Cao Dũng nhìn Chu Công Thành:
- Có gọi xe cứu thương cho hắn không?
- Hắn không phải còn có một thủ hạ sao? Chúng ta không nên chen vào.
Phương Minh Khôn nhìn Chu Công Thành, thầm nghĩ báo ứng đến quá nhanh:
- Đi thôi, chúng ta có nhiệm vụ riêng, chăm chú chấp hành là được.
- Hừ, cũng không nên quan tâm đến loại người kia.
Cao Dũng tất nhiên cũng không có hảo cảm gì với Chu Công Thành.
Bốn người nhanh chóng đi về phía đường cái đối diện, Quan Quyên Quyên đi cùng Chu Công Thành thì nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của cục công an yêu cầu trợ giúp.
...
Bên bể bơi trong một căn biệt thự xa hoa, một người đàn ông trung niên đang ngồi lẳng lặng nơi đó.
Người này là Vưu Thiêm Tài, cha của Vưu An Phú, một trong mười đại phú hào ở thành phố Tây Đô.
Vưu Thiêm Tài là một cái tên rất tục, rất nhiều người sau khi phát tài đều từ bỏ tên tục của mình, nhưng Vưu Thiêm Tài không sửa, vì hắn cảm thấy cái tên này mang đến tiền tài cho mình, cũng vì thế hắn còn lấy tên đưa con tục hơn, đó là An Phú, bình an phú quý.
Nhưng tên Vưu Thiêm Tài mang đến tài lộc nhưng tên của con lại không mang đến bình an, tối qua hắn đã đến nhà xác nhận thi thể của con trai, an phú không còn bình an mà cũng chẳng còn phú quý.
Vưu Thiêm Tài biết cảnh sát đang điều tra, hơn nữa người điều tra vụ này là Chu Công Thành trước kia từng nhận nhiều lợi ích từ hắn, nhưng vụ này hắn không hoàn toàn tin vào năng lực của Chu Công Thành, cho nên hắn còn tìm kẻ khác lén điều tra.
- Giám đốc Vưu.
Một âm thanh trầm bổng vang lên, một người đàn ông anh tuấn hơn ba mươi đi đến, ngươi này chính là kẻ được Vưu Thiêm Tài phái đi điều tra, tên là Trương Khai, tự xưng là đặc công về hưu.
Vưu Thiêm Tài cũng không tin Trương Khai thật sự là đặc công về hưu nhưng lại biết đối phương có năng lực, cũng rất có quan hệ. Hắn đã từng hợp tác vài lần với đối phương, mỗi lần như vậy người này đều điều tra rõ ràng, không có lỗi, vì vậy lần này hắn tin Trương Khai cũng làm ra chuyện.
- Ngồi đi.
Vưu Thiêm Tài chỉ vào chiếc ghế trống:
- Đã điều tra xong chưa?
Trương Khai ngồi xuống không khách khí, hắn khẽ gật đầu:
- Trên cơ bản đã xong, hiềm nghi lớn nhất là An Tâm.
- An Tâm!
Vưu Thiêm Tài cũng có ấn tượng với cái tên này:
- Là nữ sinh viên nhảy lầu tháng trước sao?
- Đúng vậy, là nữ sinh viên này.
Trương Khai khẽ gật đầu:
- Ngày hôm qua có cả Đào Mai bị giết, Đào Mai là bạn học của An Tâm, Vưu thiếu gia và Đào Mai chết vào lúc ba giờ chiều, mà lúc hai rưỡi chiều có nhiều người chứng minh Đào Mai chở An Tâm đi đâu đó, rõ ràng là An Tâm cũng đến chỗ đó. Lúc này mọi người đã chết nhưng không thấy An Tâm, tôi đã điều tra màn hình giám sát, ba giờ chiều An Tâm đã từng xuất hiện ở gần đó, vì vậy tôi tin kẻ giết chết Vưu thiếu gia chính là An Tâm.
- Nắm chắc mấy phần?
Vưu Thiêm Tài hỏi.
- Tám phần.
Trương Khai trả lời:
- Vì tôi còn chưa xác định An Tâm có phải có năng lực giết chết Vưu thiếu gia hay không, vì nếu nàng có thực lực kia thì tháng trước sẽ không nhảy lầu. Vì vậy tôi cũng có hơi nghi ngờ, tuy Vưu thiếu gia chết đi có liên quan đến An Tâm, nhưng kẻ chính thức ra tay sợ rằng cũng không phải là cô ta.
- Tám phần chắc chắn thì dù không phải cũng đáng chết.
Vưu Thiêm Tài thản nhiên nói.
- Giám đốc Vưu, chuyện này tôi cũng muốn khuyên anh.
Trương Khai suy nghĩ rồi mở miệng.
- Sao?
Vưu Thiêm Tài chợt vỗ ghế:
- Con trai tôi chết, anh còn nói gì nữa?
- Giám đốc Vưu, chúng ta đã hợp tác vài năm, đều rất vui vẻ thuận hòa, vì vậy tôi muốn cho anh biết một chuyện.
Trương Khai cười nhạt một tiếng:
- An Tâm sở dĩ có thể xử lý Vưu thiếu gia cũng vì tìm được núi lớn để dựa lưng, mà người này dù là giám đốc Vưu hay tôi cũng không thể động vào, cho nên tôi muốn khuyên anh một câu.
- Anh chỉ cần nói cho tôi biết tên, cụ thể xử lý ra sao là chuyện của tôi.
Vưu Thiêm Tài lạnh lùng nói.
Trương Khai đưa cho Vưu Thiêm Tài một xấp văn kiện:
- Giám đốc Vưu, người kia là Hạ Thiên, bây giờ đang ở cùng An Tâm, đây là văn kiện tư liệu về hắn. Mặt khác tôi muốn nói cho anh biết một chuyện, trước khi chúng ta nói chuyện một phút thì Chu Công Thành bị trúng đạn vào hai tay hai chân, người ra tay là Hạ Thiên.
- Đây là thù lao của anh, anh có thể đi được rồi.
Vưu Thiêm Tài không xem tài liệu mà chỉ đưa chi phiếu cho Trương Khai.
Trương Khai nhận chi phiếu rồi không nói hai lời mà đứng lên bỏ đi.
- Hừ, trước tiên nên đổi chi phiếu, nếu không đến ngày mai thì đừng hòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trương Khai thầm nói một tiếng và bước đi nhanh hơn.
...
Giữa trưa, trong một nhà hàng ở thành phố Tây Đô, A Hào mang theo người phụ nữ của mình đến dùng cơm, sau khi Hạ Thiên đến Tây Đô thì hắn bắt đầu nghỉ ngơi, cũng bắt đầu đưa phụ nữ của mình đi dạo phố như người thường.
- Anh Hào.
Nhưng người trong giang hồ muốn nghỉ ngơi cũng khó, vì vậy mà một tên thanh niên chạy đến, chính là Hổ Tử tâm phúc của A Hào.
- Hổ Tử, thế nào?
A Hào có chút mất hứng.
- Anh Hào, lại có người đến muốn làm ăn.
Hổ Tử nói với vẻ mặt kỳ quái:
- Vưu Thiêm Tài nhờ chúng ta xử lý dùm một người.
- Vưu Thiêm Tài?
A Hào nhíu mày:
- Chuyện của lão già này cũng không dễ được tiếp, thế này đi, cố gắng làm tốt một chút.
- Anh Hào, Vưu Thiêm Tài muốn xử lý một cô gái tên là An Tâm, mà cô gái này đang ở cùng Hạ Thiên, cũng chẳng biết đó có phải là nữ nhân của Hạ Thiên hay không.
Hổ Tử nói với vẻ mặt khổ sở.
- Vậy cậu còn nói cho tôi làm gì?
A Hào nổi giận:
- Đầu óc cậu có vấn đề sao? Trực tiếp từ chối cho tôi.
- Nhưng Vưu Thiêm Tài bên kia...
Hổ Tử có chút do dự.
- Còn cái gì nữa, Vưu Thiêm Tài muốn chết thì cứ để hắn đi chết, đừng động đến chúng ta.
A Hào tức giận nói.
- Anh Hào, chúng em sẽ bỏ ngay.
Hổ Tử gật đầu rồi xoay người bỏ đi.
- Con bà nó, Hạ Thiên đúng là biết gây chuyện, mới vài ngày mà đã động vô một đám người.
A Hào căm giận nói, ngay sau đó tâm tình dùng cơm cũng không còn, hắn đang suy nghĩ xem có nên xuất ngoại du lịch hay không, vì ở cùng một chỗ với Hạ Thiên là quá nguy hiểm.
...
Cơ Thanh Ảnh đi dạo nửa ngày cuối cùng cũng không mua bộ quần áo nào, nhưng nàng mua một thứ khác, đó là mua một chiếc xe.
Cơ Thanh Ảnh cũng không phải mua xe thể thao cao quý, khi nàng đi qua một cửa hàng xe hơi nội địa thì chợt muốn mua, vì nàng thấy có nhiều người đi xe, nhưng nàng là nữ hoàng mà không có, đúng là mất mặt.
Tất nhiên Cơ Thanh Ảnh cũng không biết lái xe, nhưng không sao, An Tâm biết lái xe, vì vậy mà sau khi mua xe thì An Tâm chở Cơ Thanh Ảnh chạy mất.
- Chồng, ngươi ở đây chờ chúng ta quay về.
Cơ Thanh Ảnh nói một câu rồi ném Hạ Thiên ở ven đường.
Hạ Thiên cũng không quan tâm, vì hắn thấy đói bụng, mà vị trí hiện tại của hắn chính là một quán lẩu.
- Đi ăn lẩu thôi.
Hạ Thiên bắt chuyện với đám người Phương Minh Khôn, sau đó hắn đi về phía quán lẩu, còn Cơ Thanh Ảnh khi nào thì quay về, hắn không quan tâm, lại càng không quan tâm đến vấn đề an toàn cho Cơ Thanh Ảnh.
Khi Hạ Thiên đi vào quán lẩu thì An Tâm đã lái xe được vài kilomet, nhưng Cơ Thanh Ảnh chợt la lên:
- Tô sư tỷ, dừng xe.
Âm thanh của Cơ Thanh Ảnh rất lạnh lẽo không khỏi làm cho An Tâm nhảy dựng lên, mà hầu như cùng lúc này nàng cảm thấy một luồng thần thức cực mạnh ép về phía mình.